Chàng Hoàng Tử Trong Giấc Mơ
Phan_5
Puny không hề biết về việc chiều cả đám sẽ tới nhà Vyl. Cô bé đang định đi lên phòng tập như mọi khi thì bị Vyl giữ lại
Này ! Anh làm gì thế ? – Cô bé bị kéo lại 1 cách đột ngột lên tiếng
Họ sẽ tới đây
C-Cái gì ????
Cô nên đi đâu đó nếu không muốn hiểu lầm
S-Sao anh không nói sớm giờ này mà ra nhỡ bắt gặp họ thì tính sao?
Puny lo lắng cứ đi qua đi lại làm Vyl chóng cả mặt.
Vyl ! Anh nghĩ cách gì đi ! Tôi sợ họ biết lắm. Thể nào Lin cũng hỏi cả trăm ngàn câu hỏi. Còn cả Gum nữa, cậu ấy sẽ nghĩ gì nếu biết tôi ở đây. Chưa hết, còn cả anh Tan, anh Huan, anh Zita . . . các anh ấy là bạn anh . . . nếu thấy tôi ở cùng nhà với anh thì . . . phải làm sao?? Họ sẽ nghĩ gì đây . . . Chết rồi !!! Chết mất thôi . . .
Cô im lặng đi
Puny hình như trong cái khó ló cái khôn. Cô bé viện ra lí do mình ở đây là vì mẹ cô bé nhờ tới đây thăm hỏi sức khỏe 2 bác. Dù gì cũng là chỗ bạn bè. Lấy lí do đó như lần cô tới đây sẽ rất hợp lí. Cô bé dường như rất tự đắc khi nghĩ được ra lí do này. Cô bé nhìn Vyl như kiểu “ Anh thấy tôi có giỏi không” vậy.
Tốt – Vyl thoáng nét cười trước khi đi anh còn xoa đầu cô bé nữa
Này! Tôi không còn là trẻ con nữa nên đừng có làm thế ! Với lại người được làm điều này không phải anh. Đúng là đồ . . lợi dụng
Puny lại hậm hực giậm chân xuống sàn. Vyl quay lại nhìn hành động đó anh bước tới xoa đầu cô bé tiếp:
Đó không phải kiểu giận dỗi của trẻ con sao ???
K-K-Không phải – Puny hất tay anh ra khi anh vẫn đang chạm vào tóc của mình chu mỏ cãi lại
Kính coong . . .
Mời các cô các cậu vào trong – anh quản lí mở cổng cho họ vào
Cả đám lao vào , đi mà như chạy. Tất cả đều muốn biết xem Puny có ở trong không. Và đúng như dự đoán Puny đang ở trong này
Biết ngay là 2 người này có chuyện gì mà – Cả đám thì thầm
A chào mọi người ! Sao mọi người cũng tới đây ? – Puny giả vờ như không biết chuyện gì
Sao cậu lại ở đây ? – Lin ngạc nhiên hết mức hỏi cô bé
Puny cầm lấy bó tay bên cạnh từ từ giải trình nghi vấn với cả bọn:
À! Mẹ tớ là bạn thân của mẹ anh Vyl. Mẹ mới lên ngoại nên nhờ tớ qua đây thay mẹ thăm 2 bác từ nước ngoài về. Các cậu cũng tới để thăm 2 bác hả??
V-Vậy sao? Giữa 2 người không có gì mờ ám đấy chứ ? – Lin nhìn Vyl và Puny hỏi
Puny xuề xòa xua tay
Cũng không phải là ở chung đấy chứ?
Cả 2 đều lắc đầu. Thấy biểu cảm như vậy, cả đám thôi nghi ngờ, lại trở về trạng thái bình thường hết mức
Bố mẹ Vyl có kêu cả đám ở lại cùng ăn tối với gia đình. Lâu lắm rồi ở nhà Vyl mới có 1 bữa cơm đông vui thế này. Bà quản gia và anh quản lí cũng tỏ ra rất vui. Dù thi thoảng bà và anh vẫn nói nhịu là “ cô chủ” nhưng thật may là không ai để ý
Mấy đứa đi dạo ở ngoài hoặc ra công viên gần đây chơi rồi về – Bà quản gia lên tiếng
Ở gần đây có công viên hả bà ? – Cả 3 đứa nó đồng thanh
Ừ. Công viên này cũng không phải quá lớn nhưng mà vẫn là nơi hồi nhỏ 4 đứa nó hay tới chơi !! Có thể các cháu cũng sẽ thích!!
Vừa dứt lời, Lin đã phóng ra chỗ 4 tên đó hí hửng:
Các anh ! Chúng ta đi công viên chơi đi
Ý hay đó ! Đi thôi – Zita đồng ý cả 2 tay 2 chân
Vyl đương nhiên không đi. Anh đã quá chán ngán đi cái nơi ấy rồi. Cả đám cứ kéo nhau đi, Puny từ vui vẻ hết cỡ đã chuyển thành xây xẩm mặt mày. Cô tự hỏi tại sao cái kẻ này cứ làm cô buồn bực vậy chứ???
Đã đi thì tất cả cùng đi. Nếu anh ta không đi thì cô nghĩ mình cũng không nên đi. Nếu không thì Lin sẽ cùng cô về nhà, mà nếu vậy thì sẽ phải khai ra sự thật. Không được. Cô không thể để Lin biết chuyện này!!!
Anh không đi tôi cũng không đi
Anh nhếch mép:
Lí do???
Nếu đã đi thì cùng đi. Sao tôi đi mà để anh ở đây một mình. . .
Cám ơn. Nhưng tôi rất thoải mái khi ở một mình
Cô im lặng chẳng nói thêm câu nào nữa. Anh đang ngồi xem ti vi ở ngoài phòng khách còn cô thì cứ loanh quanh ở ngoài cửa. Cô rất muốn đi công viên mà . . .
Chán quá. Puny nghĩ ở nhà xem phim cũng được. Đấy là cô tự an ủi bản thân còn trái tim thì muốn đi chơi cơ!!! Vừa cầm lên cái điều khiển để xem phim thì bị anh chặn lại
Sao vậy?? – Puny ngờ nghệch hỏi
Tôi đang xem – Anh cũng rất thản nhiên
Nhưng mà. . . đến giờ xem phim rồi mà
Đó là việc của cô
Anh bật phim đi. Phim này rất hay đấy !!! Mấy cái tin tức này chẳng có gì thú vị cả. Tôi nghe mà đau hết cả đầu. Xem phim đi mà . . .
Tôi không thích xem phim
Giờ thì cô thấy khổ sở vì ở nhà người khác rồi đấy!!! Bây giờ mà dọn đồ về nhà cô cũng không sợ gì nữa đâu. Nếu ở nhà thì cô đã tự do tự tại thích ăn lúc nào thì ăn, ngủ lúc nào thì ngủ và thích xem cái gì thì xem cái đó. Đâu phải phụ thuộc thế này!!!!
Cái mặt cô cứ xịu hết lại làm ai đó cũng ngán ngẩm luôn. Anh tắt ti vi đi lên tầng. Puny thấy thế tươi tỉnh hẳn ra nhào đến lấy điều khiển bật vội bật vàng. Vừa bật được lên thì màn hình hiện lên dòng chữ : Hết phim
Cô đau khổ không nói nên lời. Chỉ biết dùng sức đập đầu mình vào cái ghế sofa cho hết ức chế. Miệng không quên ca cẩm:
Sao số phận Bảo Uyên này lại hẩm hiu vậy chứ!!! Đã không được đi chơi lại còn không được xem phim nữa !!! Biết thế này chẳng ở nhà cho xong. Mặc kệ người ta cứ đi chơi có phải đỡ tức rồi không?? Tại cái người đó mà Bảo Uyên này mới thảm thương như thế!!
Xem ra cái chiêu lảm nhảm này cũng không tệ. Vì cô đã làm cảm động Hoàng Tử khiến anh đồng ý cùng cô đi chơi công viên. Thực ra thì Vyl là vì không muốn nghe cô la hét om sòm lên chứ chẳng phải vì cô nàng có sức mạnh ghê gớm đặc biệt nào. Cơ mà Puny nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi !!! Cũng không có gì ảnh hưởng tới anh. . .
Puny vừa đi vừa hát, vừa nhảy chân sáo làm anh đau hết cả đầu. Hết ca thán, cứng đầu, ham ăn , ham ngủ giờ lại làm người ta mệt mỏi. . .
Tôi xin cô im lặng một chút
Anh không thích nghe tôi hát sao??? – Puny có chút khó tin
Cũng bởi trước giờ cô chỉ hát cho những ai cô thực sự quý mến. Giả dụ như là mẹ, Lin , Gum nhưng tại sao cô lại hát cho cả người mình ghét nhỉ???
Giọng hát của cô mọi người đều khen là trong trẻo và dễ nghe. Thế mà cái người kia còn kêu cô im lặng sao??
Cô đang hét thì có
Người nào đó nghe câu này xong đã im bặt và xịu cái mặt xuống thảm thương hết mức. . .
Tôi không hát nữa. . .
Cô không muốn anh đổi ý nên đành ngoan ngoãn im lặng. Suốt cả quãng đường chẳng ai nói với nhau câu nào cũng giống như là hai con người xa lạ cùng một chuyến tàu mà buộc phải ngồi cùng nhau. Lẽ ra cứ để Puny hát thì đã có thể gần gũi hơn một chút, đằng này ngay cả thân thiết hơn một chút cũng không muốn nữa. . . . Puny hoàn toàn suy sụp về mối quan hệ của hai người rồi . . . Có lẽ sẽ không thể hòa hợp cho dù chỉ là một ngày. . .
Chương 10: Bubu và Susu – quà đính ước
Bây giờ là 6h30’ . . .
Cả đám đang trách mắng hai cái người cứ thích riêng tư kia thì từ đâu lại lù lù đi đến.
Đợi 2 người được 20’ rồi đấy – Tan ca cẩm
Em xin lỗi. Mọi người vẫn chưa vào hả?
Chưa đâu. Đợi cậu và anh Vyl mà – Lin lên tiếng
Tầm này cũng kha khá người tới rồi. Lâu lắm rồi mới được tới công viên chơi 3 đứa chúng nó háo hức hơn ai hết. Vừa mua vé bước vào cả 3 đều mắt sáng hét ầm lên. Như là chưa được tới công viên bao giờ vậy.
Chúng ta tới chỗ này. . chỗ kia .. chỗ đó đi – Tam cô nương làm loạn hết cả lên
Đầu tiên là cả bọn đi chơi đập chuột, gắp gấu bông, đi xe điện. Lúc chơi gắp gấu bông Zita đã gắp cho Lin 1 con thỏ bông thật dễ thương. Puny vốn rất thích gấu bông nhưng mà cô bé không muốn nhờ vả hay năn nỉ nên đành chào tạm biệt mấy chú gấu ở đó. Nhưng mà đi qua 1 sạp hàng Puny nhìn thấy 1 chú mèo hệt như Bubu cũng bự bự như thế.
Chỉ tại tên độc ác kia cứ thân thiết với Bubu của cô nên giờ mới khiến cô cô đơn suốt mấy ngày trời. Vì tiền cô không có cho nên may mắn thay là chú mèo kia chỉ cần ném chúng quả bóng vào là có thể ôm về nhà. . . Miễn là Free, Puny đều cố gắng hết sức. . .
Nỗ lực của Puny dường như vô vọng vì cô bé không thể ném chúng vào đó được. Nó quá xa và khó mà nhắm chuẩn được. Loay hoay 1 lúc cô bé chỉ còn 1 quả cuối cùng thôi nhất định phải trúng. Khi đang giơ lên định ném thì có người khác đã giật lất quả bóng đó và ném.
Òa ! Tuyệt vời! Chú mèo này sẽ là của anh – Chị chủ cửa hàng reo lên
Cô bé bất ngờ quay phắt ra đằng sau thì khuôn mặt Vyl lại đập vào mắt. Cô bé bất mãn lên tiếng:
Này! Anh lấy Bubu của tôi chưa đủ à! Lại còn định lấy cả Susu nữa là sao???
Anh bật cười cô – vì cái kiểu chu mỏ cãi lấy cãi để kia :
Susu ???
Là chú mèo đó –Puny chỉ vào chú mèo bự bự trên tay Vyl
Mà sao anh thích BuBu ??? – Cô khó hiểu tiếp tục
Vì nó dễ thương . . . . .
Và anh ghé sát vào tai cô thì thầm : Giống chủ
Anh một lần nữa làm cô sống dở chết dở. Cứ thuận miệng là bắt đầu hành hạ người!!! Rõ ràng là cố ý, cố ý mà !!! Anh mà tử tế khen cô sao?? Cô sẽ không vì thế mà rung động, không thể rung động đâu . . . Nhất định là không rung động . . .
Cô bé chạy vù đi nhưng anh giữ tay cô bé lại và đưa chú mèo đó cho cô bé :
Trao đổi !!!
Hơi khó hiểu 1 chút nhưng mà nghĩ lại thì mấy hôm cô ở nhà anh dường như Bubu cứ quấn lấy Vyl. Thế là cô bực bội cứ than trách anh mấy ngày trời. Anh liền đặt ra cái lí do là cô làm bạn gái thì phải có quà đính ước. Cái lí lẽ rất khó nghe và vô lí nhưng mà sau đó chẳng hiểu sao cô nhìn thấy Bubu ở bên cạnh anh rất vui vẻ thế là đồng ý cái quà đính ước vớ vẩn đấy.
Cô cũng biết chỉ là quà đính ước giả thôi. Anh và cô cái gì cũng là giả hết. Vậy coi như cô diễn cho giống bạn gái anh một chút. Bubu rất quan trọng với cô nhưng dạo này thấy nó thân thiết với anh, Puny cũng có cảm giác Bubu hình như thích ở cùng anh.
Vậy thì, thi thoảng tới thăm Bubu, cô lấy Susu thay thế cũng không tệ. Có khi còn tốt hơn. Vì mỗi khi nhìn Susu sẽ không đau lòng như Bubu. . . Một kỉ niệm cô không muốn nghĩ đến . . .
2 người đi cùng nhau tới chỗ mấy người còn lại đang chơi đùa đính chính lại là đang chuẩn bị gọi món. Puny rất nhạy bén với đồ ăn mà. Lúc này cô chỉ muốn đi thật nhanh tại sao ở gần anh ta cô bé lại có cảm giác như vậy???? Cô bé không muốn và cố đi thật nhanh có thể nhưng mà anh lại đi nhanh hơn vì chân anh dài hơn mà. . .
2 người đi đâu nãy giờ vậy ? – Gum hỏi
Ôi trời lại còn có thú cưng kìa – Lin nhìn thấy Puny ôm theo chú mèo liền nghi ngờ
Khai thật đi! 2 đứa có gì rồi phải không? – Hội trưởng Tan lên tiếng tra hỏi
K-K-Không có gì! Chú mèo này là quà tặng thôi không phải mua đâu ! Ném trúng thì được mà – Puny trả lời
Ra thế!! Thôi mấy đứa ăn tiếp đi – Tan tiếp tục
Cô bé hí hửng ăn ngon lành bát mì đang khói nghi ngút trước mặt. Trời tối lạnh, ăn mì là ngon nhất !! Cô bé tự cảm thấy mình may mắn khi được ăn thỏa thích thế này. Đang mải miết với phần ăn của mình cô bé thấy Vyl ngồi đó chăm chú nhìn cô bé ăn lại khó chịu lên tiếng:
Sở thích của anh là làm người khác khó chịu đấy hả?
Anh thản nhiên:
Tôi?? Làm gì??
Cô bé chu mỏ cãi:
Anh cứ nhằm lúc tôi ăn là nhìn chăm chú là sao??? Khi ăn tôi ghét nhất là có người nhìn đấy!!!
Cô nói điều đó mà không thấy thẹn sao???
Anh . . đừng có chối!! Mà thôi, ăn tiếp đi !!
Cô chỉ thành thật trả lời thôi. Có người nhìn cô chằm chằm mà. Ánh mắt ấy cứ như đựng tâm tình lớn lắm. Cô cũng không dám cãi lí quá nhiều với anh vì lần nào cũng thua mấy cái lí lẽ ngang ngược của anh
Anh chỉ biết lắc đầu bó tay với con bé ham ăn trước mặt mình. . Với anh ăn uống không phải niềm đam mê như ai kia nên bát mì ngon tuyệt trước mặt cũng không thèm liếc nhìn chứ nói gì thưởng thức . . .
Anh không ăn sao??? – Cô bé ngạc nhiên hỏi
Anh không trả lời cô bé liền tiếp tục:
Đừng nói là anh chê đồ ăn ngoài phố nha !! Không bẩn đâu !! Thật đấy!!!
Anh hiểu lòng tốt của cô bé nhưng vẫn thích châm chọc cô :
Chỗ đó chắc không đủ cho Gấu heo đâu nhỉ?? Tôi nhường phần của mình cho cô đó !!!
Anh đẩy bát mì của mình sang chỗ cô bé làm cô nổi điên!! Giả bộ tốt bụng nữa chứ!!! Muốn chế giễu cô tham ăn thì cứ nói luôn ra không cần phải chiêu trò vậy. Còn gọi người ta là Gấu heo nữa. . . Thật đáng ghét mà
Đúng là vẫn đói nhưng cái kiểu mỉa mai này của anh làm cô chẳng còn muốn tiếp tục. . Dẫu vậy, để thừa đồ ăn là hoang phí và cực kì tội lỗi nên cô bé nén cảm xúc lại cố nặn ra câu nói :
Đúng. 1 bát không đủ. Cám ơn nha !!
Sau đó cả đám còn lượn qua rất nhiều nơi chơi thỏa thích rồi mới quyết định ra về. Dù có hơi tiếc 1 chút nhưng mà cũng rất vui vì được đi chơi cùng Prince – ước mơ của bao nữ sinh trường Ko – san và cả các cô gái khác nữa
Puny , Gum tớ đi trước nhé – Lin đi cùng xe với Zita bỏ lại Gum với Puny đi trước
Gum ! Cậu lên xe anh Tan mà về – Puny lên tiếng
Đành vậy giờ này chắc hết xe bus rồi – Gum nói rồi leo lên xe Tan cùng với Huan
Về nhé – Puny vẫy tay chào
Bây giờ cô bé và Vyl sẽ cùng đi bộ về nhà. Đúng là cực hình , cực hình. Cô bé cứ đứng cách xa Vyl 1 khoảng để chắc chắn mình an toàn
Này ! Đi kiểu gì thế ? – Anh thấy lạ nên quay sang hỏi
Kệ tôi. Không liên quan đến anh – Puny vẫn không quên giữ khoảng cách
AAA – Tiếng la thất thanh của cô bé
Vì đi ra mãi ngoài nên Puny bị 1 chiếc xe lao thẳng tới. Cô bé chẳng kịp phản ứng gì chỉ đứng chôn chân ở đó may mà Vyl kịp kéo cô vào trong. Chiếc xe cứ thế lao vụt đi. Đây là kết quả của sự cứng đầu. Không có Vyl chắc giờ này cô bé đang được chuyển tới bệnh viện cũng nên. Bà ốm mẹ cô bé đã phải khổ sở lắm rồi nếu cô mà có mệnh hệ gì chắc bà khó sống yên được
Có sao không ? Cứ thích cãi ngang – Vyl trách móc cô bé
Có lẽ vì sốc quá nên cô bé chẳng nói năng gì. Vẫn cứ mơ màng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Để Vyl bế lên rồi mới hoàn hồn :
Anh làm cái gì thế ???
Hành động này là hơn cả quá đáng rồi. Sao anh có thể thích làm gì thì làm như thế??? Cô bức bối phản đối !!!
Không chạy lung tung
Cứ như cô là trẻ con bị phụ huynh la mắng vì hư xong cấm đoán đủ kiểu. Cô có chút khó chịu đáp:
Tôi biết rồi
Vyl nhẹ nhàng đặt cô bé xuống. Puny dù không muốn nhưng vừa nãy cô bé đã bị 1 phen mém chết rồi nên đành ngoan ngoãn đi cạnh Vyl.
Đi được 1 đoạn thì cô bé thấy nôn nao khó chịu vì mùi thức ăn từ đâu đó lan tỏa. Bình thường cô rất nhạy cảm với mùi thức ăn và lấy đó làm thích thú nhưng hôm nay bị ai đó làm cho chán ghét đồ ăn biến cái sở thích của cô thành nỗi khổ sở này. Bụng không ngừng biểu tình liên tục khiến cô bé thấy đau và cảm giác chỉ muốn giải tỏa ra hết những gì mình ăn lúc nãy.
Anh thấy cô bé có vẻ mệt nên quay sang chưa kịp hỏi han. . Puny đã để anh thấy hình ảnh tàn tạ của mình lúc này. . Phải nói rằng cực kì THẢM. Sau khi giả quyết xong sự nôn nao đó cô bé cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhưng chính vì ăn quá nhiều nên cái bụng bị tra tấn 1 cách không thương tiếc. .
Ngốc!!! Muốn bội thực hay sao?? – Anh mắng cô bé
Cô bé thấy bực nói 1 cách khó nhọc:
Kệ tôi. Nếu không phải anh đưa bát mì đó nói với giọng khiêu khích tôi đã không cố ăn như vậy!!
Đến cãi nhau cũng làm cô khổ sở để cất tiếng. Cố gắng nín nhịn 1 chút rồi tiếp tục :
Lẽ ra không nên ăn bát mì thừa đó của anh.Hức hức !!
Tôi nói vậy mà cô phải nghe theo sao??? Cô là đứa trẻ đấy à!!
Đúng!! Tôi vậy đó!! Thấy tôi khổ sở thì anh vui , phải không?
Từng câu nói bật lên cùng cơn đau bụng như chiến đấu trong người cô bé. Vì anh mà cô bé đã cố gắng ăn hết bát mì đó. Thực ra lúc anh nói cô bé đã rất no nhưng không chịu được sự châm chọc của anh nên cố gắng ăn cho bằng hết. Sao điều này lại khiến anh tức giận mắng cô chứ??
Rất vui. Thế nên đừng tự hại bản thân để tôi vui nữa
Cô bé cười khổ. Làm sao mà anh lại tốt bụng mà quan tâm cô khi thấy cô khổ sở chứ!! Anh là người ngay cả sự tử tế với cô bé cũng còn không có!! Vậy thì cớ sao cô lại tự huyễn hoặc rằng anh sẽ để tâm tới mình khi mình khổ sở !! Toàn là tưởng tượng !!
Bỗng nhiên lại thấy tủi thân ghê gớm. Cộng thêm cơn đau bụng đang nhói lên dữ dội, cô lại dưng dưng khóc. Thấy Puny tiu nghỉu sụt sịt phía sau, anh quay lại, tiến đến gần phía cô và bắt đầu bằng cái giọng bực tức :
Cô biết tôi ghét nhất là nghe tiếng khóc không???
Cô lau nước mắt giàn giụa, cất giọng hòa cùng tiếng khóc:
Không có biết T______T
Giờ biết rồi thì mau dừng lại
Hức hức – Cô càng khóc lớn hơn
Anh bực dọc lên tiếng:
Tôi nói cô dừng lại. Có nghe không??? Đồ phiền phức
Puny cũng rất bực :
Bộ tưởng muốn ngừng là hết ngay được chắc
Anh lạnh lùng cất lên câu nói lạnh băng:
Không im thì biến khỏi tầm mắt tôi
Cô hậm hực nhìn anh với con mắt đầy oán giận, rồi hét lên:
Tôi đi. Tôi không làm phiền anh nữa. Tạm biệt
Nói rồi, cô chạy vụt đi. Cái kẻ đáng ghét ấy coi cô là gì mà dám hạch sách , ra lệnh như thế?? Cô vì có lòng tốt thương bố mẹ anh nên mới quyết định ở cùng cái tên vô tâm là anh. Vậy mà hết lần này đến lần khác quá đáng với cô. Lần này là đỉnh điểm rồi, Puny cảm thấy quá sức chịu đựng. Nhưng cô cũng chẳng có nơi nào để đi vào lúc tối đêm thế này. Chìa khóa nhà lại để ở trong phòng Vyl. Cô chẳng muốn quay lại để nhìn cái khuôn mặt đáng ghét ấy nữa. Đã không muốn nhìn mặt cô thì cô cần gì phải về nhà anh làm gì nữa
Cứ đi lang thang trong mưa. Đúng. Trời mưa rất to. Cô vô cùng sợ. Nhưng chắc là lúc đó quá tức giận nên chẳng e ngại chuyện mưa nữa. Chỉ nghĩ về lời nói tàn nhẫn của anh. Cô thì ra chỉ là một đứa đáng ghét trong mắt anh. . . Ra vậy.
Vyl vừa về nhà thì trời đổ mưa. Anh đi vào trong nhà đã thấy bà quản gia và anh quản lí ngồi ở phòng khách vẻ mặt lo lắng. Vừa thấy Vyl cả hai lại đứng lên chạy tới:
Cậu đi những đâu mà về tối thế này?? Tôi lo lắng lắm đấy!! Mẹ cậu không yên tâm nên bảo tôi đi tìm mà không thấy cậu đâu cả !!
Huy à!! Cháu chắc mệt rồi. Vào nghỉ đi. À mà cháu dâu đâu rồi?? Nó hí hửng tới đó chơi lắm mà!!
Bà và anh đi ngủ đi – Vyl cất tiếng mệt mỏi
Sao thế?? Cậu không cùng về với cô chủ sao?? Trời mưa to quá, để tôi ra ngoài đóng cửa!!! Cậu lên phòng đi !!
Tiếng mưa cứ rào rào suốt. Vyl vừa bước lên phòng thì cái hình ảnh đôi mắt ướt nước mắt của cô cứ hiện lên trong đầu anh. Có phải anh đã quá nặng lời rồi không? Cô cũng đâu quá phiền phức đâu. Hơn thế, còn khiến anh cảm thấy vui vẻ. Vậy mà không hiểu sao lại cứ thích to tiếng với cô. Chính anh cũng không hiểu nổi.
Và ngay sau đó, tiếng mưa xối xả làm anh bước vội xuống nhà và chạy đi một cách vô thức. Bỏ ngoài tai lời gọi với theo của anh quản lí. . . Anh chạy đi tìm cô trong làn mưa trắng xóa. . .
9h30’
Puny như chú mèo nhỏ bị ướt mưa. Cả người ướt như chuột lột. Cô cứ đi về phía trước mà chẳng biết mình sẽ đi đâu. Có lẽ là đường về nhà. Đầu cô ong ong chẳng nghĩ ngợi được bất cứ điều gì. Lại bị nhiễm mưa khiến người cô có cảm giác mệt mỏi. Mắt hoa hết cả lên
Hình dáng nhỏ bé kia đập vào mắt anh sau một hồi tìm kiếm suốt quãng đường dài. Anh chạy lại gần kéo tay từ phía sau làm Puny giật mình ngơ ngẩn. Cô bị mưa làm đỏ cả mắt không nhìn thấy gì cả mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo. . Phải một lúc mới nhìn ra là anh. Cô giật tay ra nói bằng giọng yếu ớt:
Anh về đi
Lại một lần nữa bị kéo lại :
Cùng tôi về nhà
Anh nói bằng giọng rất ấm cứ như 2 người từ lâu đã là người một nhà. Puny không thích , cô không muốn về nhà của người khác càng không muốn nhìn bản mặt đáng ghét kia . . .
Không. Tôi không về. Bỏ ra . . . Mà đó đâu phải nhà của tôi . . .
Anh vẫn nhất quyết:
Theo tôi về
Cô dùng sức gạt tay anh ra, miệng cố gắng cất tiếng nhưng cơ thể nặng trĩu làm cô khó nhọc :
Tôi không thích. Tôi cũng không cần. Tôi càng không muốn. . .
Câu nói chưa dứt thì cô ngã vào Vyl. Suốt một lúc dầm mưa cô nàng đã kiệt sức và ngất đi. Nhìn bộ dạng thảm hại của cô, Vyl có cảm giác hối lỗi và cực kì thương cô. Lẽ ra không nên đối xử với cô như vậy. Đưa được cô nàng về nhà với bô dạng ướt sũng. Bà quản gia liền kêu anh mau đi thay quần áo kẻo ốm. Bà vô cùng thương Puny, cô bé nhỏ nhắn ấy thể nào cũng ốm cho xem. Quả thật, đêm cô lên cơn sốt . Cứ hắt hơi liên tục. . .
Cô sao thế?? – Vyl lên tiếng
Puny cố gắng ngồi dậy :
Hắt xì. . .Không sao . . . hắt xì
Cô bé không biết rằng nửa đêm anh đã phải ngồi bên cạnh trông cô bé suốt mà không dám chợp mắt. Nghĩ lại cả ngày hôm nay cô bé gây cho anh quá nhiều phiền phức!! Đi đứng không cẩn thận để anh phải lo lắng rồi còn ngốc nghếch cố ăn cho đầy bụng chỉ vì anh !! Không nghe lời anh để giờ báo hại anh phải thức để chăm sóc!! Cảm phiền anh cứ túc trực bên cạnh sợ cô bé sẽ sốt cao nữa.
Chính anh cũng không ngờ có ngày mình lại phải khổ sở vì 1 đứa con gái phiền phức như thế nhưng rồi cơn buồn ngủ ngay lập tức kéo đến anh khép hàng mi lại từ từ anh ngủ thiếp đi trên bàn học của Puny – nơi mà chưa bao giờ anh từng nghĩ là có thể ngủ được ở đó. Vậy mà giờ đây lại có thể ngủ ngon như vậy, có lẽ trong con người anh có phần nào đó đã thay đổi . . .
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian